CÙNG NGHE LẠI LỜI TUYÊN BỐ TỪ CHỨC CỦA NGUYỄN VĂN THIỆU - Tình yêu Văn Học Nghệ Thuật

Breaking

Tổng hợp sưu tầm VNS Lâm đồng

Thứ Tư, 5 tháng 2, 2014

CÙNG NGHE LẠI LỜI TUYÊN BỐ TỪ CHỨC CỦA NGUYỄN VĂN THIỆU

Người Việt Nam, từ Nam chí Bắc, nếu là người bình thường thì không ai còn mơ hồ về cái tập đoàn đánh thuê Việt Nam Cộng hòa. Kẻ đầu lĩnh trong tập đoàn đánh thuê này là Nguyễn Văn Thiệu đã có một tuyên bố không thể rõ ràng hơn về thân phận đánh thuê của mình và đồng bọn: Nếu Hoa Kỳ mà không viện trợ cho chúng tôi nữa thì không phải là một ngày, một tháng hay một năm mà chỉ sau ba giờ, chúng tôi sẽ rời khỏi Dinh Độc Lập!


Nhân ngày lịch sử 30/4, chúng ta cùng nghe lại lời tuyên bố từ chức của Nguyễn Văn Thiệu để rõ hơn về thân phận đánh thuê của ông ta cùng đồng bọn.
Xem video clip:
Diễn văn từ chức của Nguyễn Văn Thiệu ngày 21.4.1975
 ************************

“Sự ngạc nhiên thú vị” trong diễn văn từ chức của Tổng thống VNCH


Lịch sử VN hiện đại – nếu chúng ta tính từ khoảng giữa thế kỷ hai mươi đến nay, nói chung ít có chuyện các nhà lãnh đạo cao cấp từ chức, huống chi một tổng thống. Có lẽ trường hợp của Trường Chinh, vào năm 1956, buộc phải từ chức Tổng bí thư Đảng Lao động VN do sai lầm của cuộc cải cách ruộng đất là một thí dụ khá hiếm hoi.
Cách đây đúng 37 năm, ngày 21.4.1975, vào hồi 19h30, Tổng thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu đã có một bài diễn văn từ chức tại dinh Độc Lập, trước sự hiện diện của đông đảo cử tọa gồm Phó Tổng thống, các Chủ tịch Thượng nghị viện, Hạ nghị viện, Tối cao Pháp viện, Thủ tướng Chính phủ, các nghị sỹ và dân biểu, nhân viên Chính phủ… Đúng ngày hôm đó, Xuân Lộc – cánh cửa thép bảo vệ Saigon đã bị mở toang, thành phố đầy lo sợ và những tiếng gầm của xe tăng, đại pháo của Bắc VN đã vọng về dinh Độc Lập.
Diễn văn từ chức của Thiệu được ghi âm lại đầy đủ. Người ta đã phân tích rất nhiều về các khía cạnh của nó. “Sợi chỉ đỏ” xuyên suốt bài diễn văn là Thiệu kết tội sự bỏ rơi đồng minh của Hoa Kỳ, sự vô nhân đạo của Hoa Kỳ, sự thất hứa của Hoa Kỳ – một đại cường quốc. Đó chính là nguyên nhân trực tiếp, quan trọng nhất dẫn đến sự sụp đổ của Nam VN – theo quan điểm của Thiệu.
 Nguyễn Văn Thiệu chưng diện rất oách xà lách
Nghiên cứu kỹ bài diễn văn, có vẻ như đây là một bài nói chuyện trực tiếp, chứ không phải là một văn bản viết sẵn để đọc. Nghe băng ghi âm càng chứng tỏ điều đó. Song, có lẽ chỉ những người trực tiếp chứng kiến buổi lễ từ chức mới biết rõ sự thực. Cũng có tác giả có mặt trong buổi lễ viết là Thiệu “đọc” diễn văn từ chức. Dù sao, chúng ta vẫn thấy ngôn ngữ bài diễn văn là ngôn ngữ nói, không phải ngôn ngữ viết. Thêm nữa, kết cấu bài diễn văn đôi chỗ không chặt chẽ, nhảy từ vấn đề này qua vấn đề khác. Cho nên, chúng ta có thể tìm thấy không ít “sự ngạc nhiên thú vị” trong bài diễn văn từ chức của Tổng thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu, tháng Tư năm 1975.
Gạt ra ngoài các vấn đề chính trị, nhìn tổng quát, bài diễn văn từ chức của Thiệu khá “hay”, khá hấp dẫn, sinh động, cuốn hút, có cá tính. Nó không trích dẫn các tác phẩm đông tây kim cổ, ngôn ngữ “bình dân” và đôi lúc, khá là “hài hước”. Nhưng, bài diễn văn cũng cho chúng ta thấy, Tổng thống VNCH có vẻ không phải là một nhà tuyên truyền xuất sắc. Về điểm này, chúng ta phải khâm phục các nhà lãnh đạo Bắc VN.
Đây, ông ta lập luận về sự viện trợ của Hoa Kỳ cho Nam VN một cách khá “lạ lùng”. Ông ta nói với Tổng thống Nixon, “tôi không đòi hỏi quý ông một sự viện trợ vô hạn định hai, ba chục năm…Ông chỉ cần giúp cho tôi 5 năm mà cho thật dồi dào, hay 3 năm cho thật dồi dào để cho tôi có cái đà để phát triển kinh tế rồi sau đó ông cúp luôn…Tôi có đưa ra một thí dụ nói chúng ta là một con bệnh mới đau dậy, nếu như mỗi ngày ông cho tôi một viên thuốc thì tôi chỉ đủ sức để không có bệnh, nhưng cũng không làm ăn gì được, không đứng dậy đi, không đứng dậy chạy, không có làm ăn sinh sống được. Nhưng bây giờ tôi là con bệnh mới đau dậy, ông giúp thuốc cho tôi nó mạnh lên, ông giúp thuốc tôi nhiều đi, mỗi ngày bảy tám thứ thuốc đi thì tôi tập thể thao, thì 4 năm hay 3 năm tôi sẽ trở thành một người mạnh. Khi trở thành người mạnh tôi đi làm ăn…tôi khỏi nhờ ông…”.
Nghe thật “ngạc nhiên thú vị” – ngôn ngữ của một Tổng thống sắp từ chức. Làm sao ông ta có thể quan niệm vấn đề viện trợ đơn giản đến thế. Tôi bỗng nhớ ông Mười Hương, phụ trách toàn bộ mạng lưới tình báo của Trung ương Cục miền Nam, bị chính quyền nhà Ngô bắt. Trong cuộc đấu khẩu với chính Ngô Đình Nhu – bộ não của chế độ, Mười Hương cho rằng, viện trợ Mỹ là cái thòng lọng, nó có hai mặt, rất nguy hiểm. Nếu các ông không nghe lời, khi cần, họ sẽ siết cái thòng lọng đó lại. Ngô Đình Nhu và cả Ngô Đình Diệm sau đó đều công nhận phân tích của Mười Hương là hoàn toàn chính xác.
Tổng thống VNCH lại có một sự so sánh đầy hình ảnh. Ông ta nói, ngay cả Hoa Kỳ với nửa triệu lính, binh hùng, tướng mạnh, xài gần 300 tỷ đô la trong 6 năm trời, nhưng không thể thắng ở VN, đành tìm một lối thoát danh dự, thì với quân đội Nam VN, “súng thiếu, đạn thiếu, thuốc thiếu, xăng thiếu, máy bay thiếu, không có B52, lại bảo tôi làm cái chuyện đội đá vá trời thì có khác gì mấy ông cho tôi 3 mỹ kim và bảo, hãy đi máy bay hạng nhất. Họ không biết rằng thuê một phòng ngủ một ngày đã 30 mỹ kim. Không làm được, phi lý”.
Về vấn đề này, tướng Võ Nguyên Giáp bình luận, đại ý, thói quen ăn chơi xen cả vào khẩu khí của bài diễn văn! (Võ Nguyên Giáp: Tổng hành dinh trong mùa xuân toàn thắng). Hơn thế, có lúc, ông ta gọi người Mỹ là “quan thầy của chúng ta”. Không bao giờ Bắc VN gọi Nga Xô hay Trung Cộng là “quan thầy” của họ cả! Rõ ràng, với cách ví von như vậy, Thiệu không phải là người xuất sắc trong tuyên truyền.
Chúng ta tiếp tục với những “sự ngạc nhiên thú vị” khác của bài diễn văn. Thiệu nói về nguyên nhân ông ta từ chức cũng thật độc đáo. “…Cái sự ra đi của tôi chỉ là một hạt cát đối với một bãi sa mạc, hy sinh rất đáng, một cái ghế Tổng thống mà đổi lại viện trợ dồi dào đầy đủ cho nhân dân miền Nam, chiến đấu bảo vệ đất nước, rồi để thương thuyết có một giải pháp bảo đảm được miền Nam tự do dân chủ không bị cộng sản đô hộ thì, cái đó tôi xin chắp tay cả nón tôi lạy (dùng từ “hay”!), lạy…cả người Mỹ”. Liệu có “sự ngạc nhiên thú vị” nào hơn?!
Phát biểu của Thiệu càng có tính tiên tri, vì thực tế người Mỹ đã không trở lại Nam VN nữa, họ nhất quyết rút ra khỏi Nam VN. Bắc VN đã nhận định hết sức sáng suốt, “cho kẹo Mỹ cũng không dám vào nữa” (Phạm Văn Đồng). Sau bao nhiêu năm “tìm và diệt” quân giải phóng rất khó khăn, thế mà bây giờ họ ngang nhiên hành quân trên Quốc lộ với xe tăng, đại pháo, đội hình bộc lộ hoàn toàn thì người Mỹ lại rút ra mất rồi và VNCH đành bó tay vô kế khả thi.
Thiệu tiếp tục kết tội sự thất hứa của Mỹ. “Người Mỹ đánh giặc không đánh được đặt ra một chương trình VN hóa, chúng ta chấp nhận. Rồi cũng không VN hóa. VN hóa rồi hứa rằng cộng sản xâm lăng và tái xâm lăng thì sẽ phản ứng, cũng không phản ứng, thì chỉ còn có một cái chuyện tối thiểu đưa đồ (lại dùng từ “hay”!) cho người ta đánh mà không đưa thì thử hỏi đó là cái gì?”. Ngôn ngữ của Tổng thống VNCH không thể đơn giản hơn được nữa!
“Sự ngạc nhiên thú vị” của bài diễn văn không dừng lại ở đó.
Như thường lệ, Thiệu nói về “thằng cộng sản” rất ấn tượng. “Thằng cộng sản năm 68 đánh không được thì đàm rồi 72 đánh không được thì đàm và bây giờ cộng sản nghĩ rằng còn quân Mỹ ở đây thì cộng sản không thể nào thắng, thay bằng ký cái Hiệp định Pari, Mỹ đi về, còn thằng miền Nam ta sẽ làm thịt nó”. “Mấy ông không giúp đỡ cho tôi mà thằng cộng sản nó được giúp đỡ 10 lần nhiều hơn”…
Và Bắc VN đã đánh một số căn cứ, quận lỵ từ nhỏ đến lớn để đo lường sự phản ứng của Mỹ. Mỹ nín thinh, không có phản ứng gì. Thiệu lớn tiếng hỏi: “thái độ đó làm sao không khuyến khích thằng xâm lăng, mà thằng xâm lăng đó ngày một mạnh mẽ…mà chúng ta ngày càng suy yếu…cộng sản lại được những đồng chí bố con (lại dùng từ “hay” nữa!) giúp đỡ cho ngày một mạnh mà Mỹ không dám động đến lông chân thằng cộng sản ở Bắc Việt hoặc kể cả miền Nam”.
Và ông ta thêm: “chúng ta có trách nhiệm, thằng cộng sản không có trách nhiệm”.
“Sự ngạc nhiên thú vị” trong bài diễn văn từ chức của Tổng thống VNCH còn nhiều, song tôi xin tạm dừng ở đây và chúng ta sẽ trở lại chủ đề này trong một dịp khác.
Nguồn: Lê Mai blog

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét